Đông Lạnh

Dẫu biết đông về nước lạnh trôi
Chiều sương bảng lảng ngóng chi vời
Thu tàn gió đến rừng thương rụng
Nắng nhạt mây vờn giọt nhớ rơi
Những tưởng khi giông màu thắm đã
Nào hay lúc bão cảnh xa rồi
Trường đời học mãi hồn xưa vắng
Ngán ngẩn nhân tình dạ xót thôi.

Ngọc Tình

Giọt Tương Tư

Chỉ giọt châu buồn cũng đủ say
Dù cho bể ái liếc qua mày
Chiều tà ruộng cậy còn phơi nóng
Rượu đắng ly nhờ mải nhấp cay
Sợ gió đài hoa lo cánh hỏng
Thương người phận gái giữ tình ngay
Nhân duyên thiếu nữ mười hai bến
Mấy chén tương tư hết lại đầy.

Ngọc Tình

Vá Thơ

Vá lại thơ người mấy chữ yêu
Hoàng hôn tím dệt áng mây chiều
Đông về rụng lá cành trơ trọi
Nắng đến ươm mầm gốc tịch liêu
Gió thoảng âm thầm ru tóc rối
Trăng buông khắc khoải thả tình liều
Đêm sầu điểm bạc màu sương muối
sáng bạch bên thềm đã mọc rêu.

Ngọc Tình

Ngọc Tình

Bút lực: 4.7

Trang 1/3